Chương 19 - Sách Gióp
Bị Thiên Chúa và con người bỏ rơi, nhưng vẫn tin
1 Bấy giờ, ông Gióp lên tiếng nói:
2 Đến bao giờ các anh còn hành hạ tôi, còn dùng lời lẽ mà đay nghiến?
3 Các anh nhục mạ tôi đến cả chục lần rồi, ăn nói cộc cằn với tôi mà không biết xấu hổ!
4 Giả như tôi có thực sự sai lầm, thì chỉ một mình tôi phải liên lụy.
5 Nhưng nếu quả các anh muốn lên mày lên mặt với tôi, và muốn chứng minh rằng: nỗi sỉ nhục tôi đang chịu là đích đáng,
6 thì các anh hãy biết rằng người chèn ép và bủa lưới bắt tôi, chính là Thiên Chúa vậy.
7 Nếu tôi kêu lên: “Tàn bạo quá!”, chẳng có ai đáp lời, và nếu tôi có van nài đi nữa, cũng chẳng ai phân xử cho tôi.
8 Người chặn đường cản lối, khiến tôi không tài nào vượt nổi; Người trải bóng tối trên mọi nẻo tôi đi.
9 Danh dự của tôi, Người tước mất, triều thiên tôi đội, Người lấy đi.
10 Người tận diệt tôi để tôi mất dạng; như người ta nhổ cây tận gốc, Người làm tiêu tan hy vọng của tôi.
11 Chống lại tôi, Người bừng bừng giận dữ, Người coi tôi như thù địch của Người.
12 Quân sĩ của Người ùn ùn kéo tới, chúng mở đường nhằm tấn công tôi, rồi đóng trại chung quanh lều tôi ở.
13 Anh em tôi, Người đẩy họ xa tôi, Người quen biết coi tôi như người dưng nước lã.
14 Thân bằng quyến thuộc đều dứt nghĩa đoạn tình, khách trọ nhà cũng lãng quên tôi.
15 Các tớ gái tôi coi tôi như một người xa lạ, chúng nhìn tôi như một kẻ ngoại bang.
16 Gọi tớ trai, chúng chẳng buồn thưa, nhưng tôi lại phải ngỏ lời năn nỉ.
17 Hơi thở tôi khiến vợ tôi ghê tởm, mùi hôi thối xông ra làm cho anh em tôi gớm ghiếc.
18 Thậm chí tôi bị bọn nhãi ranh chế giễu, tôi vừa đứng dậy là chúng đã chọc tôi.
19 Mọi người thân thiết nhìn tôi mà ghê tởm, đến kẻ mến thương tôi cũng trở mặt với tôi.
20 Tôi đâu còn là chi, tôi cũng chẳng có gì, ngoài thân thể chỉ là da bọc xương.
21 Xin thương tôi, xin thương xót tôi, hỡi các anh là những người bè bạn, vì chính tay Thiên Chúa đã đánh tôi!
22 Tại sao các anh bắt chước Thiên Chúa mà đi săn đuổi tôi, và vẫn không thỏa mãn?
23 Ôi, những lời tôi nói đây, phải chi có người chép lại, phải chi có người ghi vào sách,
24 có người đục bằng sắt, trám bằng chì, tạc vào đá cho đến muôn đời!
25 Tôi biết rằng Đấng bênh vực tôi vẫn sống, và sau cùng, Người sẽ đứng lên trên cõi đất.
26 Sau khi da tôi đây bị tiêu hủy, thì với tấm thân, tôi sẽ được nhìn ngắm Thiên Chúa.
27 Chính tôi sẽ được ngắm nhìn Người, Đấng mắt tôi nhìn thấy không phải người xa lạ. Lòng tôi những tha thiết mong chờ.
28 Thật vậy, các anh nói: “Làm sao săn đuổi nó, để có lý mà cáo tội nó đây?”
29 Bấy giờ, các anh hãy sợ lưỡi gươm kề cổ mình, vì cơn giận của các anh đáng tội chết. Như thế các anh sẽ biết rằng: thế nào cũng có một cuộc xét xử.