Chương 3 - Sách Gióp
II. ĐỐI THOẠI
1. THIÊN THỨ NHẤT
Ông Gióp nguyền rủa ngày ông chào đời
1 Sau cùng, ông Gióp mở miệng nguyền rủa ngày ông chào đời.2 Ông Gióp lên tiếng nói:
3 Phải chi đừng xuất hiện ngày tôi đã chào đời, cũng như đêm đã báo: “Đứa con trong bụng mẹ là một nam nhi!”
4 Phải chi ngày ấy là đêm tối, phải chi từ nơi cao thẳm Thiên Chúa đừng để ý tới ngày ấy làm gì. Phải chi trên ngày ấy ánh sáng đừng chiếu rọi.
5 Phải chi trên ngày ấy tối tăm mờ mịt bao trùm, mây đen đến che phủ và sương mù bỗng dưng ập xuống.
6 Phải chi đêm ấy bị tối tăm xâm nhập, không được kể vào niên lịch, không được tính trong số các tháng.
7 Này, phải chi đêm ấy là đêm cô đơn buồn thảm, đêm chẳng hề có tiếng reo vui.
8 Phải chi những kẻ đã nguyền rủa ngày đã sẵn sàng đánh thức con giao long cũng nguyền rủa đêm ấy.
9 Phải chi tinh tú ban mai thành tăm tối mịt mờ, và ban mai uổng công chờ ánh sáng, không hề thấy bình minh xuất hiện.
10 Vì đêm ấy đã không đóng kín lòng dạ cưu mang tôi khiến mắt tôi khỏi nhìn thấy đau khổ.
11 Sao tôi không chết đi lúc vừa mới chào đời, không tắt thở ngay khi lọt lòng mẹ?
12 Sao lại có hai đầu gối đỡ lấy tôi, có đôi vú cho tôi bú mớm?
13 Chẳng vậy thì giờ đây tôi đã nằm xuống yên hàn, đã an giấc nghỉ ngơi
14 cùng các bậc vương hầu khanh tướng đã xây lăng xây mộ cho mình,
15 hay những bậc thủ lãnh vàng bạc chất đầy nhà.
16 Chẳng vậy thì giờ đây tôi đã không hiện hữu, khác nào thai nhi chết yểu bị đem chôn, hay trẻ sơ sinh không nhìn thấy ánh sáng.
17 Tại đó, kẻ hung tàn không còn quấy phá nữa, cũng tại đó người kiệt sức lại được nghỉ ngơi.
18 Kẻ tù đày được bình an thư thái, chẳng còn nghe giám thị quát mắng rầy la.
19 Lớn bé đều như nhau, nô lệ được tự do, hết phải làm tôi chủ.
20 Sao Người lại ban ánh sáng cho kẻ khốn cùng, ban sự sống cho ai nuốt cay ngậm đắng?
21 Họ là những người mong chết mà không được, tìm cái chết hơn cả tìm kho báu.
22 Họ phấn khởi mừng vui, hân hoan vì tìm thấy phần mộ.
23 Sao lại ban ánh sáng và sự sống cho kẻ chẳng biết mình đi đâu, cho kẻ bị Thiên Chúa giam hãm tư bề?
24 Quả thật, bánh tôi ăn chỉ là tiếng nức nở, tiếng tôi gào thét tựa nước lũ ngập tràn.
25 Những gì làm tôi kinh hoàng sợ hãi nay đã xảy đến rồi. Những gì khiến tôi rụng rời khiếp sợ nay ập xuống trên tôi.
26 Tôi chẳng được thư thái yên hàn, tôi hết được nghỉ ngơi, vì trăm điều phiền muộn.