Chương 4 - Sách Gióp
Tin tưởng vào Thiên Chúa
1 Bấy giờ, ông Ê-li-phát, người Tê-man, lên tiếng nói:
2 Nếu chúng tôi ngỏ lời, liệu anh chịu nổi không? Nhưng nào ai có thể cứ làm thinh chẳng nói!
3 Này anh đã khuyên nhủ bao người, đã làm cho những đôi tay rã rời nên mạnh mẽ.
4 Người lảo đảo mà đứng vững được là nhờ lời anh. Cũng nhờ anh mà đầu gối lung lay thành cứng cáp.
5 Giờ đây, đến lượt anh, anh lại ra yếu nhược, đến phiên anh bị đánh, anh sợ hãi bàng hoàng.
6 Chẳng lẽ lòng kính sợ của anh không làm anh tin tưởng, và cuộc sống vẹn toàn chẳng giúp anh hy vọng hay sao?
7 Xin anh nhớ kỹ: Có ai vô tội mà phải tiêu vong? Có nơi nào người công chính lại bị hủy diệt?
8 Điều tôi thấy rành rành là những người vun trồng tội ác và gieo tai rắc họa cuối cùng chỉ gặt lấy họa tai.
9 Chúng bị tiêu vong do hơi thở của Thiên Chúa, chúng phải tận diệt vì nộ khí của Người.
10 Tiếng sư tử gầm, tiếng hùm thiêng rống, Người làm cho im bặt. Người bẻ gãy nanh sư tử con.
11 Sư tử tiêu vong vì không còn mồi, tất cả bầy con phải tan tác.
12 Có một lời chợt đến với tôi và tai tôi nghe được tiếng thì thầm.
13 Sau những thị kiến ban đêm, giữa những cơn ác mộng, khi một giấc ngủ mê ập xuống trên người phàm,
14 thì một nỗi kinh hoàng run sợ xâm chiếm con người tôi, khiến xương cốt tôi rụng rời kinh hãi.
15 Một làn gió lướt qua mặt tôi làm tôi nổi gai ốc.
16 Kìa có ai đứng đó, sừng sững trước mặt tôi, hình dáng trông không rõ. Một thoáng thinh lặng, rồi tôi nghe tiếng nói:
17 “Chẳng lẽ người phàm công chính hơn Thiên Chúa? Chẳng lẽ con người lại thanh sạch hơn Đấng dựng nên mình?
18 Anh hãy xem: ngay các tôi tớ của Người, Người còn không tin tưởng, Người bắt lỗi cả các thiên sứ của Người.
19 Còn nói chi kẻ cư ngụ trong ngôi nhà đất sét, đặt nền móng trên cát, trên bụi, bị chà đạp chẳng khác côn trùng.
20 Một sớm một chiều chúng bị nghiền nát, rồi biến dạng, chẳng còn ai để ý lưu tâm.
21 Dây căng lều của chúng đã chẳng bị cắt đứt rồi sao? Chúng chết mà chẳng hiểu tại sao mình chết.”