Chương 18 - Sách Khôn Ngoan
1 Trong khi đó, một ánh sáng vĩ đại chiếu tỏa trên dân thánh của Ngài. Dân Ai-cập nghe tiếng nhưng không thấy mặt. Chúng vừa khen họ có phúc vì họ không phải khổ,
2 lại vừa cám ơn, vì tuy trước đây họ bị ngược đãi, nhưng nay họ vẫn không hại chúng. Chúng xin họ thứ tha vì trước đây chúng đã có thái độ thù hằn.
3 Thay cho bóng tối, Ngài đã ban cột lửa làm hướng đạo trên con đường họ chưa hề biết, làm vầng ô dịu hiền trong cuộc di dân hiển hách vinh quang.
4 Quân vô đạo đáng phải thiếu ánh sáng, đáng bị giam cầm trong cảnh tối tăm bởi chúng từng giam hãm con cái Chúa, những người Chúa dùng mà ban cho thế gian ánh sáng không hề tắt của lề luật.
Ví dụ thứ sáu: đêm thảm sầu và đêm giải thoát
5 Khi chúng quyết định sát hại các trẻ sơ sinh của dân thánh, nhưng một trẻ nhỏ bị bỏ rơi đã được cứu thoát. Để trừng phạt chúng, Ngài đã lấy đi vô vàn vô số trẻ thơ của chúng và tiêu diệt bọn chúng hết thảy trong nước lũ hung tàn.
6 Đêm ấy đã được báo trước cho cha ông chúng con, để khi biết chắc lời hứa mình tin là lời hứa nào các ngài thêm can đảm.
7 Dân Chúa đã trông đợi đêm ấy như đêm cứu thoát người chính trực và tiêu diệt kẻ địch thù.
8 Quả vậy, Chúa dùng hình phạt giáng xuống đối phương để làm cho chúng con được rạng rỡ và kêu gọi chúng con đến với Ngài.
9 Con lành cháu thánh của những người lương thiện âm thầm dâng lễ tế trong nhà. Họ đồng tâm nhất trí về luật sau đây của Thiên Chúa, là trong dân thánh, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Và ngay từ bấy giờ, họ đã xướng lên những bài ca do cha ông truyền lại.
10 Đối lại là tiếng quân thù kêu la ầm ĩ, mạnh ai nấy hét, và tiếng kêu ai oán vang vọng khắp nơi của những người khóc thương con đã chết.
11 Nô lệ hay chủ nhân đều chung một hình phạt, thứ dân hay vua chúa đều khổ sở như nhau,
12 con chúng đã chết cùng một kiểu. Vô vàn người đã chết, mà không còn đủ người sống để chôn. Trong chốc lát, những đứa con chúng yêu thương nhất đều đã bị tiêu diệt.
13 Những kẻ vốn không tin vì ỷ vào phù phép, khi chứng kiến cái chết của những đứa con đầu lòng, liền tuyên xưng rằng dân này là con Thiên Chúa.
14 Khi vạn vật chìm sâu trong thinh lặng, lúc đêm trường chừng như điểm canh ba,
15 thì từ trời cao thẳm, lời toàn năng của Ngài đã rời bỏ ngôi báu, ví tựa người chiến sĩ can trường xông vào giữa miền đất bị tru diệt, mang theo bản án không thể hủy của Ngài như lưỡi gươm sắc bén.
16 Nó đứng và làm cho vũ trụ đầy chết chóc, đầu đụng trời chân đạp đất.
17 Thình lình lúc đó bao nhiêu hình ảnh của những giấc mộng khủng khiếp khiến chúng phải kinh hoàng. Những nỗi sợ hãi bất thần ập trên chúng.
18 Chúng bị quăng nửa sống nửa chết, đứa chỗ này đứa chỗ kia. Chúng cho biết tại sao chúng chết.
19 Quả vậy, những giấc mộng từng làm chúng hoang mang lại nên điều tiên báo kẻo chúng bị tiêu diệt mà không hiểu nguyên nhân các hình khổ của mình.
Đe dọa bị tận diệt trong sa mạc
20 Tuy nhiên, thử thách của cái chết không buông tha ngay cả những người công chính: vô số người gục ngã nơi hoang địa. Nhưng cơn thịnh nộ của Chúa đã không kéo dài.
21 Vì có một người không ai chê trách nổi vội vàng đứng ra bênh vực họ, mang theo khí giới của sứ vụ được giao cho là lời cầu xin với hương trầm xá tội. Đương đầu với cơn thịnh nộ của Ngài, ông chấm dứt họa tai khi chứng tỏ mình là tôi tớ Chúa.
22 Ông thắng được cơn giận của Ngài, không phải nhờ thân thể cường tráng, cũng chẳng nhờ vũ khí oai hùng, nhưng chính nhờ lời nói mà ông khuất phục Đấng đang trừng phạt khi nhắc lại lời thề của cha ông, nhắc lại các giao ước.
23 Khi thây ma chất thành từng đống, ông đứng ra giữa chận đường, ngăn cản cơn thịnh nộ, không cho đến với những người còn sống.
24 Vì toàn thể vũ trụ ở trên áo choàng của ông, vinh quang của tiên tổ được khắc ghi trên bốn hàng ngọc quý, và uy dũng của Ngài ở trên vương miện ông đang đội trên đầu.
25 Thần Tru Diệt thấy thế liền run sợ tháo lui, vì cho nếm cơn thịnh nộ một chút thôi là đủ.