Chương 15 - Sách Ngôn Sứ I-sai-a
Hạch tội Mô-áp
1 Lời sấm hạch tội Mô-áp. Phải, giữa đêm khuya, thành A của Mô-áp bị tàn phá và phải tiêu vong. Phải, giữa đêm khuya, thành Kia Mô-áp bị tàn phá và phải tiêu vong.
2 Dân Đi-vôn lên những nơi cao mà khóc lóc; Mô-áp rên siết tại Nơ-vô và Mê-đơ-va. Người nào cũng để đầu trọc và râu cạo nhẵn.
3 Ngoài phố phường, người ta mặc áo vải thô; trên mái nhà và tại các quảng trường, mọi người đều rên siết và khóc lóc thảm thương.
4 Khét-bôn và En-a-lê kêu la, tiếng chúng thấu đến tận Gia-hát. Vì thế, lòng dạ Mô-áp run rẩy, hồn Mô-áp cũng run rẩy cho số phận mình.
5 Lòng tôi kêu gào bênh vực Mô-áp; những người dân tị nạn đã đến tận Xô-a và Éc-lát Sơ-li-si-gia. Thật vậy, tại dốc Lu-khít, họ vừa trèo vừa khóc; quả thế, trên đường Khô-rô-na-gim, họ thốt lên những tiếng kêu than thảm bại.
6 Thật vậy, dòng nước Nim-rim thành nơi hoang tàn; thật vậy, cỏ úa khô, cây chết héo, màu xanh cũng chẳng còn.
7 Vì thế, những gì đã kiếm được hay để dành, họ đều phải chuyển qua bên kia Thác Liễu.
8 Thật vậy, tiếng kêu la vọng khắp lãnh thổ Mô-áp, tiếng rên siết vang đến tận Éc-la-gim, tiếng rên siết thấu đến tận Bơ-e Ê-lim.
9 Thật vậy, dòng nước Đi-môn đầy những máu! Ta sẽ giáng thêm cho Đi-môn những tai họa khác nữa là cho sư tử đuổi theo những người Mô-áp thoát nạn và những kẻ còn sót lại trên đất.