Chương 16 - Sách Ngôn Sứ I-sai-a
Lời thỉnh cầu của người Mô-áp
1 Hãy gửi con chiên của người cầm đầu xứ sở từ Xe-la qua sa mạc đến núi của thiếu nữ Xi-on.
2 Bấy giờ, tại khúc cạn Ác-nôn, thiếu nữ Mô-áp sẽ chạy trốn như đàn chim vỡ tổ.
3 Chúng kêu cầu: “Xin cho ý kiến, xin lấy quyết định: giữa ban trưa, xin tỏa bóng như màn đêm bao phủ, xin che giấu những kẻ lưu đày, và đừng tố giác những người chạy trốn.
4 Xin cho những người Mô-áp bị xua đuổi được trú ngụ bên quý quốc, xin nên chỗ cho họ ẩn thân tránh người tàn phá, vì khi kẻ áp bức lìa đời, lúc cơn tàn phá chấm dứt và kẻ giày xéo xứ sở biến đi,
5 thì ngai báu sẽ được vững bền nhờ lòng nhân nghĩa. Trong lều vua Đa-vít, một vị thẩm phán sẽ ngự trên ngai nhờ đức tín thành. Vị ấy lo tìm kiếm điều chính trực, và mau mắn thực hiện lẽ công minh.
6 Chúng ta đã biết tính kiêu căng của Mô-áp, một dân rất kiêu căng. Thói ngạo mạn, tính kiêu căng, vẻ điên khùng cùng những lời ngu ngốc của nó, chúng ta đều biết cả.
Mô-áp than vãn
7 Vì thế, Mô-áp rên siết về chính thân phận mình, toàn dân cùng rên siết, ai nấy đều phủ phục khóc than, tiếc những cái bánh nho ở Kia Kha-re-xét,
8 vì những vườn nho Khét-bôn, cũng như cây nho Xíp-ma đã héo tàn. Những chùm nho quý của nó đã làm cho những người thống trị các dân phải ngã gục. Cây nho ấy từng vươn tới Gia-de, lan mãi vào sa mạc; nhánh của nó tỏa ra vượt qua biển cả.
9 Vì thế, cùng với tiếng dân Gia-de nức nở, ta khóc thương cây nho Xíp-ma. Vì ngươi, nước mắt ta chan hòa, hỡi Khét-bôn và En-a-lê, vào thời ngươi hái nho và gặt lúa, tiếng hát câu hò đâu còn nữa!
10 Niềm hân hoan vui sướng đã bị cất đi khỏi vườn cây; trong vườn nho không còn tiếng reo mừng chẳng nghe tiếng hò la; không còn ai đạp nho trong các bồn; câu hò tiếng hát cũng im bặt.
11 Bởi thế, lòng ta như cây đàn rung lên vì Mô-áp; và vì Kia Khe-rét, ruột gan ta bồi hồi.
12 Bấy giờ, dù Mô-áp có ra mặt, có vất vả lên tận nơi cao, có vào Thánh Điện để nguyện cầu, cũng chỉ luống công thôi.
13 Đó là lời ĐỨC CHÚA phán từ xưa về Mô-áp.14 Và giờ đây ĐỨC CHÚA lại phán: Theo cách tính của người làm thuê thì còn đúng ba năm nữa, vinh quang của Mô-áp sẽ tàn tạ; dù có đông vô số, dân nó cũng sẽ chỉ còn một số ít, rất ít, hầu như không đáng kể.