Chương 51 - Sách Ngôn Sứ I-sai-a
Ít-ra-en được tuyển chọn và giáng phúc
1 Hỡi ai theo đuổi sự công chính, hỡi kẻ đi tìm ĐỨC CHÚA, hãy nghe Ta! Hãy đưa mắt nhìn lên tảng đá: từ tảng đá này, các ngươi đã được đẽo ra; hãy đưa mắt nhìn vào hầm đá: từ hầm đá này, các ngươi đã được lấy ra.
2 Hãy ngước mắt nhìn tổ phụ Áp-ra-ham và Xa-ra, người đã sinh ra các ngươi; vì khi được Ta gọi, Áp-ra-ham chỉ có một mình, nhưng Ta đã ban phúc lành cho nó, và cho nó trở nên đông đảo.
3 Đúng vậy, ĐỨC CHÚA an ủi Xi-on, an ủi những nơi hoang tàn của nó, làm cho hoang địa nên như vườn Ê-đen, cho nơi khô cằn nên như thượng uyển của ĐỨC CHÚA. Tại Xi-on sẽ vang tiếng reo mừng hoan hỷ, vang lời cảm tạ và khúc vịnh ca.
Đức công chính của Thiên Chúa ngự trị
4 Hỡi dân Ta, hãy chăm chú nghe Ta! Hỡi nước Ta, hãy lắng tai nghe Ta! Vì luật pháp sẽ do Ta ban truyền, và quyết định của Ta, Ta sẽ công bố là ánh sáng muôn dân.
5 Đức công chính của Ta đã gần kề, ơn cứu độ của Ta sắp xuất hiện, cánh tay Ta sẽ lãnh đạo muôn dân muôn nước, muôn đảo đặt hy vọng nơi Ta và mong chờ Ta ra tay hành động.
6 Hãy ngước mắt lên trời, rồi cúi nhìn xuống đất: Này, trời sẽ tan ra như làn khói, đất sẽ rách tươm như manh áo cũ, và dân cư trên đó sẽ chết như ruồi; nhưng ơn cứu độ của Ta sẽ trường tồn vạn kỷ và đức công chính của Ta sẽ không suy suyển bao giờ.
7 Hãy nghe Ta, hỡi những ai biết sống đời công chính, hỡi dân hằng tâm niệm luật pháp của Ta, đừng sợ chi miệng đời nhạo báng, chớ vì lời sỉ nhục của ai mà khiếp đảm.
8 Vì chúng sẽ như chiếc áo bị mối ăn, như tấm vải len bị rận cắn; còn đức công chính của Ta sẽ trường tồn mãi mãi và ơn cứu độ của Ta sẽ vạn đại thiên thu.
ĐỨC CHÚA thức dậy
9 Xin thức dậy, xin Ngài thức dậy đi, lạy ĐỨC CHÚA, xin vung mạnh cánh tay của Ngài! Xin thức dậy như những thời trước, như những ngày xưa. Chẳng phải chính Ngài đã phanh thây thủy thần Ra-háp, đã xé xác thuồng luồng đó sao?
10 Chẳng phải chính Ngài đã làm khô biển cả, tát cạn nước đại dương, vạch dưới lòng biển sâu một con đường cho đoàn người được chuộc về có lối băng qua đó sao?
11 Vâng, những người được ĐỨC CHÚA giải thoát sẽ trở về, họ sẽ tiến đến Xi-on giữa tiếng hò reo, mặt rạng rỡ niềm vui vĩnh cửu. Họ sẽ được hớn hở tươi cười, đau khổ và khóc than sẽ biến mất.
ĐỨC CHÚA an ủi dân Người
12 Chính Ta, chính Ta đây là Đấng an ủi các ngươi, làm sao ngươi lại sợ những người mang thân phận phải chết, sợ con cái A-đam mỏng manh như cỏ nội hoa đồng?
13 Chẳng lẽ ngươi lại quên ĐỨC CHÚA, Đấng đã dựng nên ngươi, Đấng căng bầu trời và đắp nền trái đất, để suốt ngày ngươi không ngừng run sợ trước những kẻ áp bức đang hằm hằm giận dữ, mưu tính hủy diệt ngươi? Nhưng đâu rồi, cơn giận của những kẻ áp bức?
14 Tù nhân sẽ sớm được tháo gỡ xích xiềng, sẽ không phải chết dưới đáy huyệt, cũng không thiếu bánh ăn.
15 Chính Ta là ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa ngươi, Đấng khuấy động biển khơi cho sóng gào gió thét, Đấng mệnh danh là ĐỨC CHÚA các đạo binh.
16 Ta đã đặt lời Ta vào miệng ngươi, đã cho ngươi núp bóng bàn tay Ta khi dựng nên bầu trời và đắp nền trái đất, và nói với Xi-on: “Ngươi là dân Ta tuyển chọn.”
Giê-ru-sa-lem thức dậy
17 Thức dậy, thức dậy đi, đứng lên nào, Giê-ru-sa-lem hỡi! Từ tay ĐỨC CHÚA, ngươi đã nhận, đã uống chén lôi đình, ngươi đã cạn chén nồng choáng váng.
18 Trong số con cái nó đã sinh ra, chẳng đứa nào dắt nó; trong số con cái nó đã sinh thành dưỡng dục, không đứa nào cầm tay nó.
19 Ngươi đã lâm cảnh họa vô đơn chí, nhưng nào có ai đã cảm thương? Tan hoang và điêu tàn, đói khổ và gươm giáo: nào có ai an ủi?
20 Con cái ngươi bất tỉnh hôn mê, nằm đầu đường xó chợ như sơn dương mắc bẫy; chúng ngất ngư vì cơn lôi đình của ĐỨC CHÚA, vì lời đe dọa của Thiên Chúa ngươi thờ.
21 Vậy hãy nghe đây, hỡi người khốn khổ, hỡi kẻ say li bì mà không phải là say rượu.
22 Đây là lời Chúa Thượng của ngươi, lời ĐỨC CHÚA và Thiên Chúa của ngươi, Đấng biện hộ cho dân Người, Người phán như sau: Này Ta cất khỏi tay ngươi chén nồng choáng váng; chén lôi đình của Ta, ngươi sẽ không còn phải uống nữa.
23 Chén lôi đình đó, Ta sẽ đặt vào tay những kẻ đã hành hạ ngươi, những kẻ đã nói với ngươi: “Nằm xuống cho chúng tao bước qua!” - và ngươi quả đã phải đưa lưng làm nền đất, làm đường đi cho kẻ qua người lại.