Chương 52 - Sách Ngôn Sứ I-sai-a
Giê-ru-sa-lem được giải thoát
1 Hỡi Xi-on, thức dậy, thức dậy đi, hãy biểu dương sức mạnh! Hỡi thành thánh Giê-ru-sa-lem, hãy mặc lễ phục huy hoàng! Vì từ nay, kẻ không cắt bì cũng như người ô uế sẽ không còn bước vào thành thánh nữa.
2 Hỡi Giê-ru-sa-lem bị tù đày, hãy giũ bụi, đứng lên! Nào thiếu nữ Xi-on bị tù đày, hãy mở tung xích xiềng buộc cổ!
3 Quả thật, ĐỨC CHÚA phán như sau: các ngươi đã bị bán đi mà không được một đồng, thì sẽ được chuộc về cũng không mất một xu.
4 Quả thật, ĐỨC CHÚA là Chúa Thượng phán thế này: Lúc đầu, dân Ta xuống Ai-cập cư trú, rồi bị Át-sua đàn áp bất công.
5 Bây giờ, Ta ở đây để được gì? - sấm ngôn của ĐỨC CHÚA. Vì dân Ta đã bị đem đi mà không được một đồng, còn bọn người thống trị chúng thì reo cười hể hả, - sấm ngôn của ĐỨC CHÚA -, và suốt ngày danh Ta không ngớt bị cười chê!
6 Vì vậy, trong ngày ấy, dân Ta sẽ nhận biết danh Ta, nhận biết rằng: chính Ta là Đấng đã phán: “Này Ta đây!”
Tiên báo ơn cứu độ
7 Đẹp thay trên đồi núi bước chân người loan báo tin mừng, công bố bình an, người loan tin hạnh phúc, công bố ơn cứu độ và nói với Xi-on rằng: “Thiên Chúa ngươi là Vua hiển trị.”
8 Kìa nghe chăng quân canh gác của ngươi cùng cất tiếng reo hò vang dậy; họ sẽ được thấy tận mắt ĐỨC CHÚA đang trở về Xi-on.
9 Hỡi Giê-ru-sa-lem điêu tàn hoang phế, hãy đồng thanh bật tiếng reo mừng, vì ĐỨC CHÚA an ủi dân Người, và cứu chuộc Giê-ru-sa-lem.
10 Trước mặt muôn dân, ĐỨC CHÚA đã vung cánh tay thần thánh của Người: ơn cứu độ của Thiên Chúa chúng ta, người bốn bể rồi ra nhìn thấy.
11 Lui ra, lui ra, ra khỏi nơi đây, đừng đụng tới những gì ô uế! Ra khỏi Ba-by-lon mà thanh tẩy đi, hỡi những ai mang đồ thờ phượng ĐỨC CHÚA!
12 Các ngươi sẽ được ra, nhưng không vội vã, sẽ không phải đi như là trốn chạy, vì Đấng tiền phong của các ngươi sẽ là ĐỨC CHÚA, và Đấng hậu vệ sẽ là Thiên Chúa của Ít-ra-en.
Bài ca người Tôi Trung - Bài thứ tư
13 Này đây, người tôi trung của Ta sẽ thành đạt, sẽ vươn cao, nổi bật, và được suy tôn đến tột cùng.
14 Cũng như bao kẻ đã sửng sốt khi thấy tôi trung của Ta mặt mày tan nát chẳng ra người, không còn dáng vẻ người ta nữa,
15 cũng vậy, nó sẽ làm cho muôn dân phải sững sờ, vua chúa phải câm miệng, vì được thấy điều chưa ai kể lại, được hiểu điều chưa nghe nói bao giờ.