Thứ Hai Tuần XXVI Thường Niên – 02/10/2023

Các Thiên thần hộ thủ, lễ nhớ

Lời Chúa – Mt 18,1-5.10:

Khi ấy, các môn đệ lại gần hỏi Đức Giê-su rằng: “Thưa Thầy, ai là người lớn nhất trong Nước Trời?” Đức Giê-su liền gọi một em nhỏ đến, đặt vào giữa các ông và bảo: “Thầy bảo thật anh em: nếu anh em không trở lại mà nên như trẻ nhỏ, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời. Vậy ai tự hạ, coi mình như em nhỏ này, người ấy sẽ là người lớn nhất Nước Trời. Còn ai tiếp đón một em nhỏ như em này vì danh Thầy, là tiếp đón chính Thầy. Anh em hãy coi chừng, chớ khinh một ai trong những kẻ bé mọn này; quả thật, Thầy nói cho anh em biết: các thiên thần của họ ở trên trời không ngừng chiêm ngưỡng nhan Cha Thầy, Đấng ngự trên trời.”

Suy niệm:

Bài Tin Mừng hôm nay vừa nói đến trẻ nhỏ, vừa nói đến những kẻ bé mọn trong cộng đoàn. Ai là những kẻ bé mọn trong cộng đoàn? Đó là những người tin vào Đức Giê-su (Mt 18,6), nhưng đức tin của họ còn non yếu, mong manh. Đức Giê-su đã nặng lời với ai làm cho một kẻ bé mọn sa ngã. “Thà buộc cối đá lớn vào cổ nó mà ném xuống biển còn hơn” (Mc 9,42). Rõ ràng, Đức Giê-su yêu quý những kẻ bé mọn trong cộng đoàn. Ngài không muốn họ bị tổn thương vì gương mù gương xấu.

Câu cuối của bài Tin Mừng là một lời nhắc nhở nữa. “Anh em chớ khinh một ai trong những kẻ bé mọn này” (c. 10). Lý do Đức Giê-su đưa ra khá đặc biệt: “Vì các thiên thần của họ ở trên trời không ngừng chiêm ngưỡng nhan Cha Thầy, Đấng ngự trên trời.” Như thế, ngay cả những người bé mọn cũng có thiên thần riêng. Người bé mọn có thể lầm lạc, sa ngã, nhưng không vì thế mà họ bị coi thường hay khinh miệt. Thiên thần của họ vẫn ở gần Thiên Chúa để chuyển cầu cho họ.

Thật thú vị khi người Ki-tô hữu tin mình có một thiên thần hộ thủ. Thánh Basiliô viết: “Mỗi tín hữu đều có một thiên thần hộ thủ, để bảo trợ và hướng dẫn đến sự sống đời đời.” Vị thiên thần này vừa được phúc chiêm ngưỡng Thiên Chúa, vừa đồng hành suốt đời với từng người cho đến nơi quê thật. Thiên thần hộ thủ là một quà tặng của lòng nhân hậu Chúa. Là sứ giả được Chúa sai, thiên thần là sự hiện diện của Chúa với từng người chúng ta. Thiên thần đã bảo vệ ông Lót (St 19), đã cứu Ha-ga và con của bà (St 21,17), đã giữ tay Áp-ra-ham không cho ông giết con (St 22,11). Một vị thiên thần ban đêm đã cứu Phê-rô khỏi tù ngục (Cv 12,15). Như thế, thiên thần là bạn đường bảo vệ chúng ta khỏi sự dữ.

Khi sống trong một bầu khí vắng bóng Thiên Chúa, con người khó tin vào những thực tại vô hình. Các thiên thần có khi chỉ là những hình trang trí nơi hang đá, hay những bức tượng thạch cao đặt hai bên bàn thờ. Chúng ta khó tin mình được trợ giúp bởi một thiên thần có thật và không dám tin mình đáng quý đến thế, để Chúa ban cho mình một người hướng đạo và đỡ nâng. Làm sao để chúng ta ra khỏi sự cô quạnh của chính mình, khi chấp nhận niềm tin vào thiên thần hộ thủ? Làm sao để ta cảm được hoạt động kín đáo của người trong đời ta?

Cha An-tôn Nguyễn Cao Siêu S.J.

Scroll to Top