01. Chú giải Tin Mừng Mát-thêu
05. Chú giải Sách Công Vụ Tông Đồ
13. Chú giải Thư 1 Thê-xa-lô-ni-ca
14. Chú giải Thư 2 Thê-xa-lô-ni-ca
20. Chú giải Thư của Thánh Gia-cô-bê
21. Chú giải Thư 1 của Thánh Phê-rô
22. Chú giải Thư 2 của Thánh Phê-rô
23. Chú giải Thư 1 của Thánh Gio-an
24. Chú giải Thư 2 của Thánh Gio-an
25. Chú giải Thư 3 của Thánh Gio-an
Chương 2
Câu 4. Một sự sốt sắng như vậy cũng cần được dùng để đưa các tội nhân đến với Chúa Giê-su. Nhờ phương thế các bí tích, qua Đức Ki-tô, họ nhận được sự hồi phục giống như những gì đã được ban cho người đàn ông bại liệt này.
Câu 5. Thấy họ có lòng tin như vậy – Do đó, Thiên Chúa có thể tỏ lòng thương xót cho các tội nhân nhờ đức tin và lời cầu thay nguyện giúp của người khác. Như với người bại liệt này, anh ta không thể tự mình chạy đến với Chúa được mà phải nhờ người ta khiêng đi. Ngoài ra, cũng qua chi tiết này, Chúa Giê-su muốn chỉ dẫn cho chúng ta rằng, trong các cơn bệnh tật, trước hết cần tìm đến các bí tích và sự giúp đỡ từ phía Giáo Hội, đó là liều thuốc cho linh hồn cần được sử dụng đầu tiên; bởi lẽ ở đây, Chúa chúng ta đã chữa lành tâm hồn của người bệnh trước khi thân xác anh ta được phục hồi. Có nhiều thứ bệnh bắt nguồn từ tội lỗi và chúng ta phải khắc phục hậu quả bằng cách loại bỏ nguyên nhân.
Câu 10. Con Người có quyền tha tội – Ở đây, Chúa Giê-su chứng minh rằng, ở nơi Người, không chỉ thiên tính, nhưng cả nhân tính cũng có quyền tha tội. Nhờ nhân tính ấy, Người đã làm cho người bại liệt trỗi dậy, cũng như thực hiện nhiều phép lạ khác. Vì lẽ đó, các tông đồ và những người kế vị họ, mặc dù không phải là Thiên Chúa, nhưng cũng có quyền tha tội dưới tư cách là các thừa tác viên của Người, làm việc nhân danh Người và được trao quyền từ chính Chúa chúng ta.
ở dưới đất này – Quyền tha tội của Chúa Giê-su dưới mặt đất không bị mất sau khi Người Lên Trời, nhưng tiếp tục được duy trì thông qua các bí tích và các thừa tác viên của Người trong Hội Thánh. Về vấn đề tội lỗi, chúng ta cần biết rằng luôn tồn tại song song một tòa án lương tâm dưới mặt đất và một toàn án khác trên Thiên Đàng. Sự phán xét của toà án Thiên Đàng sẽ dựa theo và phê chuẩn những gì được định đoạt dưới mặt đất. Như Chúa chúng ta đã từng tuyên bố với Thánh Phê-rô và các vị tông đồ khác: “Thầy bảo thật anh em: dưới đất, anh em cầm buộc những điều gì, trên trời cũng cầm buộc như vậy; dưới đất, anh em tháo cởi những điều gì, trên trời cũng tháo cởi như vậy” (Mt 16,19; 18,18).
Câu 14. Đi theo Chúa Ki-tô chính là bắt chước lối sống của Người. Ở đây, thánh sử Mát-thêu đã theo Chúa, một hình mẫu của sự nghèo khó, không phải bằng hành động đơn giản bên ngoài là đứng dậy và đi, nhưng là một sự chuyển biến lớn lao trong tâm hồn để ông có thể từ bỏ mọi sự. Ông chấp nhận mất đi mọi của cải mình có, sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, nguy hiểm và không sợ phải chịu trách nhiệm vì đã bỏ dở giữa chừng công việc thu thuế trong khi chẳng nói một lời với thượng cấp của mình.
Câu 17. kêu gọi người tội lỗi – Lc 5,13 bổ sung thêm sám hối ăn năn.
Câu 18. Xem chú giải Mt 9,14.
Câu 25. Trong những hoàn cảnh cấp bách, có một số việc sẽ được xem là không có tội. Nhưng trong những hoàn cảnh khác, nó sẽ bị xem là trái luật.
Câu 26. Dưới thời thượng tế A-bi-a-tha – Trong câu chuyện vua Đa-vít và thuộc hạ ăn bánh tiến, tên của vị thượng tế đã đưa bánh cho họ là ông A-khi-me-léc (1 Sm 21,2-7). Tư tế này sau đó bị vua Sa-un giết hại cả gia đình (1 Sm 22,16-19), duy chỉ có một người con trai thoát được là ông A-bi-a-tha (1 Sm 22,20 – bản Kinh Thánh Tiếng Việt đang dịch là Ép-gia-tha). Ông A-bi-a-tha sau này đã trở thành thượng tế dưới triều vua Đa-vít. Như vậy, Chúa Giê-su không có ý nói chính ông A-bi-a-tha đã lấy bánh tiến cho vua Đa-vít và thuộc hạ ăn nhưng sự việc mà cha ông đã làm xảy ra dưới thời đại của ông.
Câu 28. Con Người làm chủ luôn cả ngày sa-bát – Một người lập ra luật pháp có thể bãi bỏ hoặc miễn trừ nó trong những thời điểm và phạm vi cụ thể vì lý do chính đáng, điều này dường như là tốt cho người ấy. Bởi vậy, Giáo Hội có quyền miễn trừ, thay đổi hoặc bãi bỏ các điều luật của mình, vì kỷ luật của Giáo Hội dựa trên thẩm quyền của chính Giáo Hội. Điều này được minh chứng qua việc Kinh Thánh đã không lên án hành động của vua Đa-vít. Vì việc tuân giữ Lề Luật được quy định nhằm mang lại những điều có ích cho con người, do đó, nó nhất thiết phải được sử dụng để đem tới những lợi ích thiết thực cho chúng ta.